40 năm trôi qua những mùa
Tạ ơn đến rồi đi, nhưng nhớ nhất vẫn là mùa Tạ Ơn đầu tiên trên đất nước tạm
dung, lúc ấy vào cuối tháng 11 năm 1975, ngày ấy khí hậu lạnh cay nghiệt, cái lạnh
của những tâm hồn rã rời sau cuộc chiến, lạnh cô đơn, lạnh ly hương, không gia
đình, không người thân thuộc, chỉ duy nhất một chiếc áo lạnh nhận từ trại tỵ nạn,
hàng ngày cố gắng đi bộ đến những khu dạy Anh văn, những nhà thờ, hoạc bất cứ
nơi nào có chương trình dạy tiếng Anh kiếm vài ba chữ làm vốn liếng cho đời sống
mới, hình như trong những văn kiện về chương trình dạy, những người học tiếng
Anh vỡ lòng đều có bài viết nói về ý Nghĩa của ngày Lễ Tạ Ơn “Thanksgiving” và
tiếp theo là câu chuyện nói về một anh chàng ham ăn “gà tây” và và bị trúng thực
vào mỗi lễ này mỗi năm.
Vào dịp lễ này, trong những
lớp học tiếng Anh cho những người di dân, các học sinh mang đến những thức ăn
mình có và ngồi ăn chung với nhau trước ngày Lễ trọng đại này, ngày ấy không tiền,
không xe, hình như cái gì cũng không và cô giáo thấy vậy bèn tặng cho một cái
bánh “pumpkin pie” để chung vui với các bạn trong lớp.
Hình ảnh này không bao giờ
nhạt phai. Rồi liên tiếp những người có tấm lòng tiếp tục giúp đở để thoát ra
những tháng ngày ngặt nghèo vô vọng.
Cứ mỗi mùa tạ ơn đến, lại
thấy trên vai chồng chất những tri ân và những ân tình của những năm tháng trôi
qua. Hồi mới đến xứ sở này 2 chữ “Thank You” và “Sorry” người dân bản xứ dùng đầu
môi chót lưỡi, rồi hội nhập vào cuộc sống mới mình tiêm nhiễm cái phong tục này
lúc nào cũng không biết.
Cám ơn nơi sinh ra, quê
hương miền biển mặn, cha mẹ anh chị em và những người thân thương, cám ơn ngôi
trường rêu xanh ngày nào đã cưu mang những kiến thức cho đời sống và những kỷ
niệm tình bạn thân yêu dưới mái trường năm nào, cám ơn những đồng đội và chiến
hữu đã chiến đấu và nằm xuống vì hai chữ Tự Do, cám ơn quê hương thứ hai với những
tấm lòng quãng đại cưu mang những người tỵ nạn và những hội nhập của đời sống mới,
những hạnh phúc và bình an và những hít thở không khí trong lành của đời sống
nơi phần đất Tự Do.
Trong mùa Lễ Tạ Ơn nhân 40
năm sống xa quê hương , một quãng thăng trầm cuộc đời đã đi qua, xin được cám
ơn đến những người bạn từng một thời dưới mái trường thân yêu, những tháng năm
chập chững bước vào đời và sau những thay đổi của đời sống, nhưng tấm lòng nhân
hậu với con người, đất nước, quê hương vẫn luôn son sắt.
PH/PBC72
Con và gia đình rất cám ơn món quà của chú, chú Chiêu, cô Lộc, cô Sương,
cô Tuyết, cô Thuý, cô Hoa và cô Tân! Nhân mùa lễ Tạ ơn năm nay, gia
đình con kính chúc các chú, các cô cùng gia đình của mình luôn dồi dào
sức khỏe, đầm ấm và an vui!
Con Nguyễn Bích Tâm
No comments:
Post a Comment